Mối quan hệ của Hip-hop và trang sức gần như cộng sinh. Trong bối cảnh hội nhập văn hóa, gần như không thể tách rời hai thực thế này, chúng ta không thể đề cập tới hiphop mà bỏ qua trang sức và ngược lại. Đi sâu hơn về hiphop, bạn sẽ thấy rằng các MC huyền thoại có các bộ sưu tập và chuỗi dây chuyền huyền thoại không kém. Bạn còn nhớ tác phẩm “Justice Scale” của Slick the Rick không? Hay chuỗi NERD Jacob &; Co trị giá 1,000,000 đô la của Pharrell? Vậy còn khi Kanye West xuất hiện tại lễ trao giải BET với một sợi dây chuyền trông giống như anh ấy đã đào nó lên từ lăng mộ của Tutankhamun? Bạn đã thấy hộp trang sức của Quavo và một vài con Bugattis đính đá chưa? Nhưng tại sao tất cả tình yêu này dành cho sự lấp lánh?
Nói sâu hơn về lịch sử, thể loại này được sinh ra dường như phục vụ ba mục đích chính. Đầu tiên, hiphop là một công cụ để kể những câu chuyện về những người da màu bị tước quyền công dân ở các thành phố nội thành và trên khắp nước Mỹ. Thứ hai, đó là một hình thức ăn mừng, một sự giao thoa của tất cả các thể loại âm nhạc khác mà người Da đen đã đặt ra từ nhiều thập kỷ trước. Cuối cùng, đó là một môn thể thao, với những bản battle-rap chiếm vị trí trung tâm của nhiều câu chuyện nguồn gốc hip-hop mà bạn có thể quen thuộc. Phần cuối cùng này rất quan trọng, Battle rap là cơ hội để thể hiện kỹ năng và cái chất.
Những gì bạn khoác lên mình thể hiện địa vị, sự giàu có và “cái chất” của bạn với cộng đồng của mình. Mặc dù Hiphop đã phát triển thành nền văn hóa có ảnh hưởng nhất trên thế giới, nhưng bản chất mọi thứ vẫn vậy. Tiền kiếm được chỉ nhiều hơn, dây chuyền thì đắt hơn, trang phục thì giống “tờ quảng cáo” hơn.
Hôm nay chúng ta sẽ đi sâu hơn vào lịch sử này và khám phá cách trang sức Hip Hop định hình nỗi ám ảnh hiện tại của chúng ta về sự lấp lánh và cách nó sẽ tiếp tục như vậy trong nhiều thập kỷ tới.
Những năm hình thành của trang sức hip-hop: 1979-1989
Ah, những năm 1970. Richard Nixon. Elvis Presley. Chiến tranh Việt Nam. Cocaine. Disco. Đó cũng là thập kỷ mà hip-hop ra đời.
Thể loại này lần đầu tiên được biết đến bởi bởi DJ Kool Herc vào đầu những năm 1970 tại các bữa tiệc ngoài trời nổi tiếng của ông. Bằng chứng về “sự lấp lánh” theo sau ngay sau đó, Kurtis Blow đeo những dây chuyền vàng trên bìa album đầu tay cùng tên của mình. Và cũng tình cờ khi nhóm của Blow nhận danh hiệu bản thu vàng, họ cũng đã đeo dây chuyền vàng trong ảnh bìa. Và từ đó, những người làm nhạc theo bước chân họ, mua đồ trang sức để dánh dấu những cột mốc họ đạt được trong sự nghiệp.
Vào giữa đến cuối những năm 1980, hip-hop trên đà phát triển. Nó bắt đầu phát triển từ văn hóa băng đảng (gangster) và lấy cảm hứng từ disco, cấu thành một loại hình nghệ thuật đa chiều và đã dần được coi trọng bởi dòng chính của Mỹ hay còn gọi với cái tên Rap. Các nghệ sĩ như Eric B. &; Rakim đã đi tiên phong trong phong cách bắt tai và cuốn hút, trong khi Biz Markie và Slick Rick nở rộ bằng cách đi vào con đường story-telling và flow độc đáo của họ. Những người khác, như LL Cool J và Run-DMC, bắt đầu đạt được thành công lớn với vai trò nhà sản xuất.
Với ngân sách lớn hơn, theo đó là sự đầu tư lớn hơn, vần điệu độc đáo và sáng tạo hơn, giới hiphop thời điểm này đang dần trở nên điên cuồng với văn hóa “flex”. Ở thời kỳ đỉnh cao của Run-DMC, Adidas đã tặng họ bộ ba giày thể thao Classics bằng vàng nguyên khối. Vào thời điểm đó, họ nhận được rất nhiều sự quan tâm với trang sức khoác lên mình và mọi chuyện không dừng lại ở đây. Họ thường xuyên làm rung chuyển CĐM với vô số đồng hồ, nhẫn và mặt dây chuyền bằng vàng đẹp và đắt giá bậc nhất thời đại.
LL Cool J là một tượng đài khác về những câu chuyện về dây chuyền vàng. Ông cũng là một trong những người đầu tiên tiên phong phong cách đeo nhẫn ở bốn ngón, nhưng chính Biz Markie đã tiến thêm một bước nữa, đính đầy kim cương vào đó. Năm 1987, khi Eric B. và Rakim phát hành Paid In Full, bìa album của họ thực sự được bao phủ bởi tiền. Ben Baller của IF & Co. Jewelry ước tính giá trị của những dây chuyền đó là 100.000 Đô cho mỗi sợi. Slick Rick, vương giả chột mắt, ông đã khắc họa bản thân trở thành một ông vua với vương miện và quyền trượng đến đeo hàng tá dây chuyền vàng nguyên khối cùng một lúc. Rick không đơn độc trong phong cách của mình; trên bìa album đầu tay năm 1988 Long Live The Kane, Big Daddy Kane có nét tương đồng với vai là nhà cai trị châu Phi từ nhiều thế kỷ trước, tạo ra những cột trụ bằng vàng có thể đeo được.
Và nhìn rộng ra thì chúng ta thấy đã có sự cạnh tranh và nó đã thấm sâu vào gốc rễ của ngành giải trí. Ông Cee, DJ lâu năm của Big Daddy Kane, sẽ giải thích chi tiết hơn cho Minya Oh trong cuốn sách Bling bling năm 2005 của cô: “Giữa Kane, Slick Rick và Biz Markie – chỉ ba người đó, tôi có thể nhớ nếu một người có thứ gì đó, người tiếp theo sẽ phải có thứ khác. Họ thích thi đấu. Cả ba người họ đều từng chơi Apollo cùng một lúc, vì vậy nếu họ có một chương trình lớn như vậy, đó sẽ là nơi hoàn hảo để ra mắt những tác phẩm mới”
Tiến về phía: 1990-2000
Vào đầu những năm 90, hip-hop đã được tổ chức thành một ngành công nghiệp của riêng mình. Các nghệ sĩ dần chuyển sang giám đốc điều hành và các nhóm đường phố không chính thức đã liên kết với nhau để thành lập công ty. Nói cách khác, thể loại này đã được thương mại hóa, và đồ trang sức trở thành một phần của tiếp thị. Mặt dây chuyền đang dần nắm vị thế cao hơn và bắt đầu trở thành bảng quảng cáo để quảng cáo cho các nhãn hiệu cạnh tranh của thời đại. Không có ví dụ nào tốt hơn mặt dây chuyền khủng lồ được mặc bởi Notorious B.I.G.
Được thiết kế bởi Tito the Jeweler, “Jesus” của Biggie là sợi dây chuyền cuối cùng anh từng đeo. Nó trở thành một loại bùa may mắn, được mặc bởi cả Jay-Z và Lil Kim trong quá trình tạo ra các album mang tính biểu tượng của họ trong thời đại đó. Kể từ khi ông qua đời, tác phẩm Jesus được cho là đã trở thành mặt dây chuyền phổ biến nhất mọi thời đại.
Một thời gian ngắn sau, hip-hop được công bố đạt doanh thu cao nhất theo các con số được thống kê. Đó là khoảng thời gian mà Jay-Z đã tăng cổ phần chóng mặt bằng cách giới thiệu trang sức với giá thành cao cho công chúng.10.000 đô la là con số lớn cho một chuỗi dây chuyền vào những năm 80, các thành viên Roc-A-Fella cụ thể là Dame Dash và Biggs Burkechi tới 200.000 đô la với mỗi trang sức với Jacob vào giữa những năm 90.
Mức chi tiêu này đánh dấu một giai đoạn chuyển đổi trong rap. Như Jay-Z, Diddy, Dr. Dre và những người khác sau này đã chứng minh, nó là một phương tiện có khả năng tạo ra sự giàu có. Và làm thế nào để flex nó tốt hơn là bằng cách đặt nó quanh cổ của bạn?
Thiên niên kỷ mới: 2000-nay
Vào giữa đến cuối những năm 2000, hip-hop và các công ty Mỹ đã trở thành đối tác. Nelly có nước tăng lực. Jay-Z có một dòng giày thể thao. Các nghệ sĩ khác có thương hiệu rượu. Các quỹ phòng hộ đầy ngân sách bắt đầu đầu tư vào hip-hop. Hell even Eminem đã giành được giải Oscar cho nhạc phim 8 Mile, và bộ phim dựa trên cuộc đời anh đã thu về 242 triệu đô la tại phòng vé.
Vào tháng 10 năm 2004, 50 Cent đã được trao một cổ phần thiểu số trong một công ty nước giải khát đang phát triển để đổi lấy việc trở thành người phát ngôn của nó. Công ty, Vitaminwater, đã tiếp tục bán cho Coca Cola với giá đáng kinh ngạc 4,1 tỷ đô la, thu về cho 50 Cent 100 triệu đô la trong quá trình này. Những thành công như thế này, cùng với tiền bản quyền, hàng hóa, tài trợ và các con đường kiếm thu nhập khác, có nghĩa là hip-hop đang tràn ngập tiền mặt. Và, khi vị thế của rap và các nghệ sĩ của nó phát triển, đồ trang sức cũng vậy.
Đến năm 2005, mọi nhóm đều sử dụng dây chuyền kim cương để tượng trưng cho chất riêng và địa vị. Nhờ Nelly, Paul Wall và những người khác, grillz hàm trên và grillz đã cho thấy sự quan tâm đột biến. Lil Wayne thậm chí còn tiếp tục có được bộ grillz đắt nhất giới hip-hop với giá 150,000 đô la.
Điều đáng nói là anh em Bryan “Birdman” và Ronald “Slim” Williams, mặc dù bạn có thể không nhận ra ngay tên của họ, nhưng đã tạo ra một dấu ấn không thể xóa nhòa trong lịch sử trang sức rap. Sau khi bắt đầu thu âm Cash Money vào năm 1991, cả hai đã đưa đồ trang sức hip-hop đến một nơi vượt quá sức tưởng tượng. Nhờ Juvenile, Hot Boyz, Lil Wayne và những người ký tên Cash Money khác vào thời điểm đó, thuật ngữ “bling bling” đã trở thành một phần của từ vựng Mỹ. Vào tháng 4 năm 2004, nó thậm chí còn được thêm vào Từ điển tiếng Anh Oxford.
Mặc dù trong thế giới ngày nay, lấp lánh có thể đồng nghĩa với rap, nhưng điều đó không có nghĩa là bây giờ nó dễ dàng đạt được. Những sợi dây chuyền mà rapper mặc trở lại trong những năm 80 và đầu những năm 90 có thể tốn nhiều nhất 10.000 – 20.000 đô la. Nhưng tới thời điểm hiện tại, cùng lắm với số tiền đó bạn sẽ có được 1 chiếc Rolex Daytona (không có kim cương). Các trang sức như nhẫn, dây chuyền, vòng tay và các đồ trang sức khác đã trở thành phương thức hoạt động cho hầu hết các ngôi sao nhạc rap. Để sở hữu chúng, bạn cũng mất ít nhất 100.000 đô la.
Các nhà sử học rap sẽ đồng ý rằng ban đầu, hip-hop là một phương tiện cho những người da màu bị áp bức, phân biệt và phải chịu đựng và khung thu nhập thấp. Nó bắt nguồn từ chủ nghĩa hoạt động và phản kháng, không chỉ tiệc tùng và chủ nghĩa vật chất. Rap là âm nhạc dành cho những người có lẽ không bao giờ có thể tưởng tượng mình được trang trí bằng kim cương và kim loại quý. Rap dành cho những người ở dưới cùng của hệ thống phân cấp xã hội.
Vì vậy, khi một số ít người được chọn có thể leo ra khỏi sự tuyệt vọng đó và gia nhập hàng ngũ người giàu thông qua rap, nhưng điều đó là chưa đủ. Sự giàu có lúc này phải được phô trương. Nó phải được hiển thị cho cả thế giới xem. Càng có được nhiều của cải, càng có nhiều ánh sáng để được ngưỡng mộ. Rap luôn nói về cuộc đấu tranh dưới hình thức này hay hình thức khác, trong khi đồ trang sức trong rap luôn tượng trưng cho việc thoát khỏi cuộc đấu tranh đó. Như Meek Mill đã gọi một cách rõ ràng, đồ trang sức là một “chiếc cúp bẫy”. Điều đó có nghĩa là mặc dù bling vẫn có thể biểu thị địa vị, nhưng trong thế giới hip-hop, nó có ý nghĩa hơn rất nhiều.
Để lại một bình luận